Bắt Đền Hạt Cát Bắt đền ai đó! Bắt đền Tan trường, lẽo đẽo hỏi tên hỏi nhà Làm hồng đôi má người ta Biết là tại nắng hay là tại ai? Bắt đền ngọn gió loay hoay Quẩn quanh trên tóc, hương bay ngợp lòng Để cho ai nói lòng vòng Giữ mùi hương ấy mãi trong tim mình. Bắt đền đôi guốc xinh xinh Cứ khua lóc cóc... Ai nhìn rồi khen Học trò mà cũng "gót sen" Ai mà chẳng biết... muốn quen nói bừa! Bắt đền... "cái mặt khó ưa!" Ai xui mà đứng giữa trưa đón chờ Nhỡ người ta cũng... mộng mơ Học bài rồi cứ thẫn thờ... làm sao? Mai kia bạn hỏi : "người nào?" Bắt đền ai đó... nói sao cho tường? Tình Thứ Nhất Xuan Diệu Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất Anh cho em, kèm với một lá thư Em không lấy, và tình anh đã mất Tình đã cho không lấy lại bao giờ Thư tình mỏng như suối đời mộng ảo Tình thì buồn như tất cả chia ly Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi Lòng e thẹn cũng theo lời vụng dại Tới bên em, chờ đợi mãi không về Em đã xé lòng non cùng giấy mới - Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê Cũng may mắn lòng anh còn trẻ quá Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa, Vườn mưa gió còn bao chim rộn rã, Ai lại còn yêu, bông lựu, bông trà Những giây phút đẫu say hoa bướm thắm Đã nhiều lần anh bắt được anh mơ Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm Đôi tay yêu không được nắm bao giờ Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ Ai có ngờ lòng vỡ đã từ bao! Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ Len tỉ tê thấm trộm chảy qua vào Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch Xuân đầu mùa trong sạch vẻ ban sơ Hương mới thắm bền ghi như thiết thạch Sương Nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất, Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi Anh chỉ còn một tình yêu thứ nhất Anh cho em, nên anh đã mất rồi. Cảm Ơn Cơn Gió Vô Tình Trần Nhật Tuấn Cảm ơn cơn gió vô tình Mang bài thơ đến kề bên chân nàng Lạy trời... khoang!... chớ vội vàng... Tôi đi xa.. hãy khẽ khàng nhặt lên Xin em hãy đọc thật êm Lời thơ tôi mỏng như viền áo ai Xin em đừng nhếch môi cười Thơ tôi đổ mặt ngượng hoài hôm sau... Xin em đừng quẳng đi mau Thơ tôi chắc sẽ đau sầu lặng thinh Cảm ơn cơn gió vô tình Giúp tôi khỏi đứng một mình... trước em! Trách Mái Tóc Nào Dương Ngọc Uyên Ngẩn ngơ kia suối tóc dài Mượt mà chạy suốt bờ vai thon gầy Ai ngồi trước mặt tôi đây! Tóc ai xoã dịu thơm đầy sách tôi Nhòa lời thầy giảng, bồng trôi Bảng đen đưa giữa khung trời tóc mây? Ôi giảng đường, những phút giây. Trái tim tôi đã phủ đầy tóc ai Thế rồi có một sớm mai Vào thi tôi biết làm bài ra sao? Lòng buồn cắn bút nghẹn ngào Lẽ chăng, trách sợi tóc nào vương tim? Hỡi ai sao cứ lặng im Đời sinh viên dễ chi tìm được nhau? Vô Duyên Huỳnh Kỳ Thai Muốn quen không biết làm sao Mượn cái ống khóa, khóa vào hai xe. Tan trường nón lá nghiêng che, Nàng đang đứng đợi lặng nghe điều gì? Nắng vàng làm ngại bước đi Thênh thang sân rộng, tim si bồi hồị Mắt nàng dìu dịu trách tôi. Tay run mở khóa, ngỏ lời phân minh. Thật tôi có ý "vô tình" Khóa xe hai đứa để mình quen nhau... Dẫn xe, nàng chẳng lời nào. Ngó theo - con mắt nghẹn ngào - ngó theo. Sân trường lạnh ngắt buồn teo... Thôi rồi cái phận o mèo vô duyên! Ăn Hiếp Lê Quang Đông Mười hai con giáp rong chơi Ứng vào năm cọp ra đời, mới oai! Nên em ăn hiếp tôi hoài Lỡ sinh năm chuột, đêm ngày tôi lo! Gặp em chẳng dám cười to Em liếc một xíu... ốm o mấy ngày Lỡ cầm điếu thuốc trên tay Khói tan phận khói, em rầy, phát run! Chờ em, trể học một lần Em lại mắng vốn!... quá chừng là đau! Thật là xui rủi làm sao Xui chi Cọp - Chuột gặp nhau, hở trời? Ngại Ngùng Nguyễn Tấn Phong Đầu năm vào lớp gặp nhau Em làm nỗi nhớ cồn cào tim ta Bây giờ đã học cấp ba Mà sao ta cứ thật thà hiền ghê Thương thì lại sợ em chê Ngỏ lời lại ngại em trề đầu môi, Đến trường ta ngó xa xôi Vào trong lớp học lại ngồi làm thơ Đôi khi mắt gặp tình cờ Ta thương muốn chết, lại vờ quay đị Tan trường ta hóa cây si Cây si biết được lầm lì theo em. Chao ôi cái sợi tóc mềm Và hai con mắt dịu êm vô bờ Em là cô bé làm thơ Ta là thằng ngốc ngu ngơ một thờị Hoa Phượng Nguyễn Hoài Nhơn Đi trong một sớm mai sương Mùa hoa phượng nở đỏ đường em ơi Dịu dàng nhặt cánh hoa rơi Cớ sao bổi hổi bồi hồi con tim Vân vê một cánh hoa xinh Giấu trong túi áo để dành tặng nhau Bây giờ em ở nơi đâu? Để trời phượng đỏ một màu môi em Sương tan cho mặt trời lên Cho mùa hoa phượng gợi thêm sắc màu Nhớ nhau ta hãy tìm nhau Xin đừng đợi để mùa sau nhạt nhoà. Tâm Sự Võ Viết Lập Cánh Phượng đầu tiên đã nỡ hồng Mùa hè lại đến, "ấy" buồn không? Năm nay nữa là năm cuối cấp Không biết "người ta" có bận lòng? Riêng tôi lòng bỗng thấy nao nao "Người ta" đăng ký thi trường nào? Bao lần ngập ngừng không dám hỏi Lỡ "người ta" giận biết làm sao? Sáng nay trường đã bán hồ sơ Mua tặng "người ta" và bất ngờ Vì sẵn dịp này tôi mới biết "Ấy" thi cùng trường, thật như mơ! Bước đường đại học lắm chông gai Không biết "còn" ai, biết "mất" ai? Mong "ấy" và mình cùng thi đậu Cùng học chung trường để... sánh vaị Khi Xa Nguyễn Liên Châu Giữ giùm nhau sắc phượng hồng Để trang lưu bút xanh dòng thơ hoa Con đường đến lớp hôm qua Ngày mai thôị.. sẽ nhạt nhòa nắng mưa! Chia tay câu nói bâng quơ Sao lòng đuối giữa đôi bờ nhớ thương? Phượng còn đứng lại sân trường Chìa tay vẫy tiễn biệt buồn mùa tan Giữ giùm nhau dẫu muộn màng Những buồn vui, những riêng mang ngày đầu Giờ xa nhớ chữ vụng câu Tiếc thời gian chẳng chờ nhau một lần Giữ dùm nhau một khoảng sân Mai xa nhớ tiếc gọi thầm! Trường ơi! Giữ giùm nhau một chỗ ngồi Còn nguyên mơ ước của người đi xạ.. Giữ Cho Em Lê Hồng Hải Giữ cho em một khoảng trời Một dây hoa tím, một thời ngày xưa Giữ cho em một thoáng mưa Trống trường ta học mà chưa muốn về. Giữ cho em một tiếng ve Con đường ngợp nắng, trưa hè mênh mang. Giữ cho em chút thu sang Đi tìm lá rụng, lang thang bóng chiều Giữ cho em những tình yêu Giữ cho em để mang theo suốt đờị.. Áo Lụa Phạm Sĩ Sáu Buổi mai đi học mờ sương Trong thân áo lụa con đường chợt quen Chi mô mà anh cũng khen Cô tê xinh tệ nghe răng lạ kỳ Nắng vừa xuống ngập đường đi Áo bay với gió, gió chi thổi hoài Cặp sau yên với ô mai Chân thon đẹp nhẹ trên hai bánh vòng Xe qua mấy rặng sầu đông Tóc bay phất phới, quai hồng xinh ghê Nón bài thơ, suối tóc thề Dáng con gái Huế đi về tuổi thơ Đâu phải mình em biết mơ Theo em đã mỏi mấy chờ đợi nhau Chân đi guốc mộc hai màu Tạ về lót ván bắc cầu em qua. Em Chỉ Ước Phan Thị Vàng Anh Em không thể thiếu anh Như cỏ cây thiếu nắng Buổi học nào anh vắng Em chỉ muốn về nhà Bởi năm tiết trôi qua Em như người mất ngủ Vở em anh gửi chữ Tay em, anh gửi vòng Chẳng tặng em hoa hồng Chỉ vài chùm hoa dại, Khi bạn bè thách hái Nữa thật, đùa trao em Chẳng bao giờ anh khen Áo em hôm nay đẹp Nhưng anh không than mệt Suốt một ngày chở em Đến rạp hát, công viên Sau mỗi chiều tan học Khi xa trường em khóc Nghĩ không còn gặp nhau Giờ học có còn đâu Mọi chuyện thành dĩ vãng Sợ rằng anh quên lãng Cả chuyện tình học sinh Em chỉ ước hai mình Suốt một đời đi học. Trường Huyện Nguyễn Bính Học trò trường huyện ngày năm ấy Anh tuổi bằng em lớp tuổi thơ Những buổi học về không có nón Đội đầu chung một lá sen tơ Lá sen vương phấn hương sen ngát Ấp ủ hai ta chút nhụy hờ Lũ bướm tuởng hoa cài mái tóc Theo về tận cửa mới tan mơ. Em đi phố huyện tiêu điều quá Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi Mà đến hôm nay anh mới biết Tình ta như chuyện bướm xưa thôi. Ngày Xưa Bích Thủy Em đã về đây anh có hay? Sân trường lá rụng bước em say Vắng nhau đã mấy mùa vôi trắng Nắng nhẹ mà sao mắt vẫn cay Em đứng bơ vơ bên hàng cây trụi lá Gió trở mình con sâu nhỏ ngoi lên Chiều sắp tắt tình ơi còn hắt nắng Và ngày mai... mùa thu hay sang đông? Anh đứng đó mơ màng bên bục giảng Em bâng khuâng cắn bút nghĩ thơ tình Này xưa ấy thả hồn mây qua cửa Vương tim em bài hát của ai buồn Ngày xưa ấy ai đùa : hoa khôi lớp Gieo lòng em rừng xa xuyến mưa tuôn Ngày xưa ấy em còn thơ dại quá Chưa biết nghe tình khúc của ve sầu Anh cũng thế sao ơ hờ cao ngạo Quên ngắm mùa son hoa phượng năm nào Ôm mặt khóc em tạ từ dĩ vãng Lá mùa nay rơi nhẹ xuống vai gầy Em thảng thốt! Bàn tay nào rất nhẹ Anh ở đâu chốn ấy co 'vui đầy? Nỗi Niềm Trần Kim Thoa Anh đến như ngày đến Em đợi từng phút giây Từng phút từng phút trể Kim giờ không thèm quay Càng gần khi gặp gỡ Thời gian càng chậm thêm Đêm dài bao trăn trở Dằng dặc bao nỗi niềm Quyển vở trên bàn đợi Em cất lên giá rồi Làm sao mà học nỗi Khi chiều như ngừng trôi Gió len qua song cửa Kẽ khàng tấm rèm bay Kẽ khàng không chịu nỗi Thà gió đừng vào đây. Những sớm chiềm trể nải Chưa từng thấy bao giờ Nắng cũng không thèm nắng Mưa cũng chẳng thèm mưa. Trời mùa thu xanh mướt Sông mua thu lững lờ Ở bên ngoài lớp học Con nhện vàng chăng tơ. Giấy Trắng Hoàng Minh Tường Em trong trắng quá như trang giấy Chưa kịp chia ô, chửa kẻ giòng Anh thì bụi bặm như đời vậy Mực đã bao lần đục lẫn trong. Giá như giấy ấy đừng trắng quá Thì anh viết tiếp số phận mình... Đời lắm khó khăn, nhiều cay nghiệt Em còn trong trắng đến rưng rưng! Giả Vờ Hồ Thanh Hà Tôi chưa thốt được câu nào Giữa tôi - em có bức rào lửng lơ Đột nhiên em nói ngây thơ : "Coi như hai đứa giả vờ yêu nhau." Trăng in bóng đợi bên cầu Vờ thôi! mà nhớ mà sầu nỗi chi? Ngày qua đi, tháng qua đi Em yêu tôi thật, có gì vờ đâu! Bây giờ ta ở trong nhau Cảm ơn em nhé, "giả vờ" năm xưa Một Thời Áo Trắng Và Hoa Kiều Kim Loan Một thời áo trắng yêu hoa cúc Câu thơ em viết chỉ riêng mình Và riêng ai đó thôi... được đọc Tiếng chim tròn như giọt mực xanh. Một thời áo trắng tay cầm hoa Một thời mới đó thôi mà xa Ai ném thư hồng qua cửa sổ Gió đưa hương ý tứ qua nhà. Hồn nhiên em cứ như chim ấy Lá chanh thơm thêm nước gội đầu Người đứng bên đường như cây vậy Mặc ngoài trời lắc thắc mưa ngâu. Rồi một ngày kia thương thật thương Rồi một ngày kia không bình thường Ngước mắt một trời hoa đỏ lắm Nhặt tiếng ve rón rén cổng trường. Áo trắng ngây thơ... giờ kỷ niệm Tiếng ve xưa ấy ngủ trên bàn Hoa cúc có nhờ hoa phượng đếm Mỗi ngày thương nhớ lật thêm trang. Nhánh Tường Vi Phạm Công Luận Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi Ngọn gió về mơ trên những nhánh tường vi Mười năm ấy mùi hương không giấu nổi Tóc em thơi, giọt nắng hóa bông quỳ. Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi Kìa, một chàng trai mắt sáng môi tươi Chiều tan lớp có một người chung lối Muốn làm quen không thốt được nên lời. Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi Tách cà phê nhỏ đặt những đêm buồn Áo em trắng bỗng phập phồng gió thổi Thơ giăng buồm kỳ vọng đến bờ thương. Sao trở lại hoài cái năm mười chín tuổi Nhánh tường vi tìm nỗi nhớ leo vào Dẫu ta biết thời gian không nán đợi Mà tay mình kỷ niệm vẫn xôn xao. Mười Năm Trước Huế Trương Nam Hương Mười năm trở lại dòng sông ấy Soi nước Hương Giang chợt nhíu mày Chợt thấy mình già mau đến vậy Qua cầu tiếc ngẩn... áo người bay. Giá nói yêu em từ dạo đó Giờ chẳng lang thang nhặt tiếng đàn Thảng thốt mùa thu rôm rốp vỡ Ta ngồi ngóng đợi trống trường tan Trước cổng trường Con Gái Đoàn Vị Thượng Khi các em ùa ra như đàn bướm Bao anh chàng đứng dựa dưới hàng cây Tôi ngoài cuộc - đứng bên - và thấy hết Nhiều thư tình vội vã lén trao tay. Tôi cũng có một phong thư muốn gửi Suốt mười năm lỡ thất lạc số nhà Nào các em hãy nhắn giùm tôi với Cũng cổng trường này, cô gái ấy đi ra. Cô gái ấy đi ra... mười năm không thấy lại Chỉ các em cứ lũ lượt tan trường Phong thư cũ niêm mối tình thơ dại Tay tôi cầm muốn gỡ ngại tơ vương. Nên cứ mỗi buổi chiều tan lớp học Khi các em đang rối rít hẹn hò Mắt lơ đễnh thoáng ngạc nhiên bắt gặp Có một người đãng trí đứng buồn xo. Chạm Thu Nguyễn Liên Châu Chạm thu, lòng gợn heo may Nghe thời gian đọng hai tay lá vàng Se se gió gọi mùa sang Trường ơi mỗi nhớ lỡ làng cúc xưa Chạm thu, chao cánh chim thơ Rót từng âm vọng xuống mùa buồn tênh Ngờ tình đã ngủ vào quên Đâu hay thu vẫn lênh đênh tóc người Chạm thu, nắng úa hiên ngồi Vàng phai ngọn lá ngang trời nhớ thương Chiều nay áo trắng lạ thường Cúc xưa giờ nở lạc vườn nhà ai? Em xa, như tiếng thở dài Đường tôi quạnh quẽ hai vai cỏ gầy Xin mùa thôi bớt heo may Vàng nguyên Cúc nhớ những ngày chạm thu. Ấm Áp Nguyễn Liên Châu Bầy sẻ cũ đã lìa xa mái phố Mây trắng giờ tụ xám lặng hiên xưa Tôi trở lại ngu ngơ và nhớ Những tháng ngày ngồi ngóng một cơn mua Hoa vẫn nở nhưng sắt vàng đã nhạt Dòng thơ yêu cũng nhòe mực lâu rồi Cỏ ngượng ngập cố níu màu xanh lại Ngậm ngùi ai thả sợi khói lên trời Biết bao giờ bàn tay nhau chạm lại Dù nhẹ thôi cung phách bản đàn xưa Em đã xa... nghĩa là không trở lại Để hiên tôi rơi rụng những âm thừa Tôi trở lại, hát ngu ngơ, và nhớ Ánh đèn vàng ấm áp suốt mùa thi Không còn em mỗi mình tôi tựa cửa Phía hoàng hôn tím ngắt bóng chiều đi. Bầy sẽ cũ đã cùng em đi mất Hiên xưa thèm đến khát một lời chim Tôi lặng lẽ thả khói vào mây xám Nhận ra hoa vàng sắc nhớ im lìm. Mười Bảy Tuổi Phạm Khả Tóc dài lắm màn đêm buông xõa trán Mà xoa dịu dần vầng sáng âu lo Cảm ơn nhé chuồn chuồn bay thấp thoáng Đã cõng em qua tuổi học trò.... Mười bảy tuổi em ra nơi đầu gió Nhận sao trời làm tín hiệu tình yêu Mười bảy tuổi, em ngồi đây với cỏ Để không gian xao xuyến buổi ban chiều Mười bảy tuổi, những nét xưa còn khuyết Như vầng trăng em khép lại cho tròn Da em trắng, bình nguyên nào trải tuyết? Má em hồng, ảo ảnh của hoàng hôn? Áo Trắng Thái Thăng Long Tháng Chạp trời se lạnh Nắng hoanh tràn vườn cây Áo trắng như sương trắng Bồng bềnh một chút say. Dậy Thì Lê Thị Kim Xuân đến căng tròn đôi má nõn Dậy thì thơ thả gót son non Tóc mai vài sợi bay lơ đễnh Trắng một thanh tao ngấn cổ tròn. Em đi bước nhẹ như làn gió Thả tóc dài cho hoa bướm vương Đôi tà lụa trắng đầy mộng tưởng Bao trai tim trai rụng xuống đường. Thèm Ô Mai Diệp Minh Tuyền Ô mai mằn mặn chua chua Thêm ngòn ngọt để em ưa ngậm hoài Trời sanh tôi là con trai Thấy em gái ngậm ô mai bắt thèm Giá như tôi được là em Làm thân con gái để ghiền của chua Để ngày đêm mộng với mơ Nhởn nhơ bướm trắng, thẩn thơ mai vàng Để hồn ấm áp tiếng ca Mùa thu con gái dịu dàng nụ hôn Để đang vui bống chợt buồn Để đang yêu, bổng chợt hờn giận ai Cho tôi ngậm với ô mai Một giây thôi để nhớ hoài.. bóng ai! Áo Trắng Phan Hoàng Áo em trắng mây trời viễn xứ Tôi lang thang cõi mộng Văn khoa Đâu biết được một chiều nắng đẹp Hồn lịm đi trước sắc áo kiêu sa Và từ đó tôi hóa thành bướm lạc Mắt nhắm nghiền trước hàng triệu bông hoa Chỉ mơ về một sắc mây viễn xứ Hốt nhiên trong vạn đại thiên hà Rồi mùa thu gió nỗi sầu lá rụng Mùa đông làm nhớ mưa bay Mùa xuân thay sắc lá Nhưng Hè chết lặng dáng mây Hôm nay tôi về thăm lại Văn khoa một thuở hướng đài Giật mình bên hàng liễu rũ Như còn nguyên sắc áo ai. Giận Nhau Nguyễn Xuân Huy Hôm nọ em biếng học Khiến cho anh bất bình Kẽ đánh em cái thước Vào bàn tay xinh xinh. Anh nhiếc em "biếng lười ". "Rắn mặt" cùng "Khó dạy" Rội lệ em chan hòa Rồi lòng anh tê tái... Giận anh, em ủ rũ Từ hôm đó mà đi Anh hỏi, em không đáp, Anh cười, em ngoảnh đi. Chơi "đi trốn đi tìm", Em không chơi với nữa, Khăn đào em đang thêu Cho anh, em bỏ dở Hôm nay em đã cười Nũng nịu đến "xin lỗi" Được thể anh làm cao: "Sao em không giận mãi?" Xuân Tím Hồ Thi Ca Mực tím dễ thương áo trắng ai Đừng đem mây xuống vắng chân trời Em đi một bước ta dừng lại Nghe tím dọc đường, cỏ non phơi. Con chim chưa ngủ hót tím chiều Ta như mây khói tím liêu xiêu Em ôm mực Tím trên đường Tím Mực Tím bao dòng nhớ bấy nhiêu. Đem Tím về cho nhớ tháng giêng Một áo trắng em phất mùa lên Lưỡi trăng tím biếc bên trời mọc Nhuộm em một chút, tím rất riêng Bởi Em Sầu Khổ Dịu Dàng Nguyễn Tất Nhiên Bởi yêu em sầu khổ dịu dàng Những kỷ niệm đời xin hãy còn xanh Có một ngày mình bỏ trường bỏ lớp Cũng ra đi như định luật trời đành Nắng bờ sông như màu trang vở cũ Thuở học trò em làm khổ ai chưa? Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học Bàn tay xương cầm hờ hững văn bằng Em hãy đứng trước gương làm dáng Tự khen mình : đẹp quá! đi em Lỡ mai kia mốt nọ theo chồng Còn đôi chút luyến lưu thời con gái Em hãy ra bời sông nhìn nắng trải Nhớ cho mình dáng dấp người yêu Lỡ dòng đời tóc điểm muối tiêu Còn giây phút chạnh lòng như mới lớn Mình hãy trách đời nhau nhiều hư hỏng Rồi giận hờn cho kỷ niệm đầy tay Thu miền Nam không thấy lá vàng bay Anh phải nói : buồn chúng ta màu trắng Tình cứ đuổi theo người như chiếc bóng Người thì không bắt bóng được bao giờ Anh muốn khóc trong buổi đầu niên học Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng Em Hiền Như Masoeur Nguyễn Tất Nhiên Đưa em về dưới mưa Nói năng chi cũng thừa Như mua đời phất phơ Chắc ta gần nhau chưa Tay ta từng ngón tay Vuốt tóc em lưng dài Đôi ta vào quán trưa Nhắc nhau tình phôi pha Em mang hồn vô tội Đeo thánh giá huy hoàng Còn ta đầy sám hối Mà sao vẫn hoang đàng Đưa em về dưới mưa Nói năng chi cũng thừa Đưa em về dưới mưa Có nhau mà như xưa Em hiền như Maoseur Vết thương ta bốn mùa Trái tim ta bệnh hoạn Masoeur này Masoeur Ta nhờ em ru ta Hãy ru tên vô đạo Hãy ru tên khờ khạo Masoeur này Masoeur Đưa em về dưới mưa Chiếc xe lăn dốc già Đưa em về dưới mưa Áo em bùn lưa thưa Đưa em về dưới mưa Hỡi cô em bé nhỏ Ôi duyên tình đã qua Có bao giờ không mưa? Vai em tròn dưới mưa Ướt bao nhiêu cũng vừa Như u tình đã qua Thấm linh hồn Masoeur Áo Trắng Má Hồng Nguyễn Duy Thuớt tha áo trắng nói cười Để ta thương nhớ một thời áo nâu Tóc hoe hoe cháy trên đầu Ta cùng bạn gái cưỡi trâu học bài Áo trắng là áo trắng ai Buồn phơ phất buổi ban mai đến trường Long lanh ngọn cỏ giọt sương Song song chân đất con đường xa xa Áo trắng là áo trắng à Một hôm ta thấy bạn ta ngượng ngùng Vờ che ngực áo hơi phồng Ta run rẩy ngó má hồng hây hây Áo trắng là áo trắng này Phập pha phấp phỏng cái ngày ta mong Bỗng dưng bạn ấy lấy chồng Bỏ ta lại giữa mùa đông xám trời Áo trắng là áo trắng ơi Cho ta xin lại dáng người ta mơ Cho ta tí tẹo ngẩn ngơ Ước chi người ấy bây giờ là đây Áo trắng là áo trắng bay Thấp tha thấp thoáng cái ngày mong manh "Rừng xanh ai nhuộm mà xanh Má hồng ai nhuộm mà quanh năm hồng..." Ngày Xưa... Hoàng Thị Phạm Thiên Thư Em tan trường về Đường mưa nho nhỏ Chim non giấu mỏ Dưới cội hoa vàng Bước em thênh thang Áo tà nguyệt bạch Ôm nghiêng cặp sách Vai nhỏ tóc dài Anh đi theo hoài Giót giày thầm lặng Đường chiều úa nắng Mưa nhẹ bâng khuâng Em tan trường về Cuối đường ráng đỏ Anh tìm theo Ngọ Dáng lau lách buồn Tay nụ hoa thuôn Vương bờ tóc suối Tìm lời mở nói Lòng sao ngập ngừng Lòng sao rưng rưng Như trời mây ngợp Hôm sau vào lớp Nhìn em ngại ngần Em tan trường về Cuối đường mây tỏ Trao vội chùm hoa Ép vào cuốn vở Hè sang phượng nở Rồi chẳng gặp nhau Ơi mối tình đầu Như đi trên cát Bước nhẹ mà sâu Mà cũng nhòa mau... Mười năm rồi Ngọ Tình cờ qua đây Cây xưa vẫn gầy Nằm phơi dáng đỏ Áo em ngày nọ Phai nhạt mấy màu Bước chân tìm nhau Còn là vang vọng Đời là biển động Xoán dấu ngày qua Tay ngắt chùm hoa Mà thương mà nhớ Dáng ai nho nhỏ Trong cõi xa vời Tình ơi... tình ơi Thơ Cho Nhỏ Du Tử Lê Thân ngựa chạy một đêm sầu gió núi Đứng chìm theo ngọn suối đứng riêng trời Hơi thở ngọt em một thời phong kín Nhớ nhung gì em buộc tóc chia đôi? Con sóc nhỏ mang hồn lên núi lạ Ta chim rừng cánh đã mỏi thương đau Hương cỏ dại mát chân người ngà ngọc Em bảng đen vôi trắng giết đời nhau Trăm con bướm bay về chung một ngõ Suối xôn xao suối phải tự xuống nguồn Em áo lụa dáng gầy hơn bóng núi Rừng ơi rừng cây đợi đã bao lâu Em tinh khiết giữa đời ta bụi bặm Gọi ta về trong bóng nắng thơ ngây Em mới lớn nên tình như thác gọi Thương giùm ta thân ngựa đã xa bầy. Gió Dậy Thì Trần Mạnh Hảo Gió nghịch ngầm kêu lên chấm mai Vỏ cây khô khốc hóa sơn mài Bao nhiêu lộc biếc chơi rồng rắn Đêm nụ nghe chừng gió rỉ tai Gió run mắc cỡ lá non thưa Mùa xuân ong bướm nụ em vừa Mây nghe trời lớn chừng như thổi Bay giấc mơ này mê đắm xưa? Nắng học trò thương gió trẻ con Mùa xuân như thế nhíu mi giòn Ô mai khúc khích làm chanh cốm Môi gió thơm lành chưa phấn son. Ôi sáng nay mùa xuân tí tí Tóc em lọn gió dậy xuân thì Bạn trai giỡn mắt lên đầu gió Để gió nhìn em chẳng chớp mi. Buổi Sáng Học Trò Nguyên Sa Trang sức bằng nụ cười phì nhiêu Nhảy bằng chân chim trên dòng sông cạn Ấy là em trên đường đi buổi sáng Trăng ở trên môi và gió ở trong hồn Mái tóc mười lăm trên lá tung tăng Em ném vào phố phường niềm vui rừng núi Vẽ lên chiếc xe sơn xanh dáng thuyền chẩy hội Cho những vườn hoa cầm đôi mắt bình yên Gửi những cung đàn tiếng guốc khua vang Hẹn đám mây xanh vịn cánh tay tuổi trẻ Khoác giọng nói tin yêu vào hồn anh đóng cửa Với biển là tay và sóng cũng là tay Để anh trở thành hải đảo bị bao vây Để đáy mắt san hô thèm nước ngọt Như con dế mèn cánh đau vào buổi sáng Nhìn theo em uống từng giọt sương hoa Anh chợt nghe mạch đất dưới chân đi Anh chợt nhớ trong hồn đôi cánh trắng. Cần Thiết Nguyên Sa Không có anh lấy ai đưa em đi học về Lấy ai viết thư cho em mang vào lớp học Ai lau mắt cho em ngồi khóc Ai đưa em đi chơi trong chiều mưa Những lúc em cười trong đêm khuya Lấy ai nhìn những đường răng em trắng Đôi mắt sáng là hành tinh lóng lánh Lúc sương mờ ai thở để sương tan Ai cầm tay cho đỏ má em hồng Ai thở nhẹ cho mây vào trong tóc... Không có anh nhỡ một mai em khóc Ánh thu buồn trong mắt sẽ hao đi Tóc sẽ dài thêm mới tóc buồn thơ Không có anh thì ai ve vuốt Không có anh lấy ai cười trong mắt Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong Ai cầm tay mà dắt mùa xuân Nghe đường máu run từ cành lộc biếc Không có anh nhỡ ngày mai em chết Thượng đế hỏi anh tại sao tóc em buồn Sao tay gầy, sao đôi mắt héo hon Anh sẽ phải cúi đầu đi về địa ngục.... Qua Mấy Ngõ Hoa Mường Mán Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó Về đi thôi o nớ chiều tà Ngó làm chi mây trắng xa xôi Mắt buồn quá chao ơi là tội! Tay nhớ ai mà tay bối rối Áo thương ai lồng lộng đôi tà Đường về nhà qua mấy ngõ hoa Đừng có liếc nhìn ong bướm Có chi mô mà chân luống cuống Cứ tà tà ta bước song đôi Đi một mình tim sẽ mồ côi Tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp Để tóc rối cần chi phải kẹp Nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền Buộc hồn o vào những cánh chim Bay lên đỉnh lòng anh ngủ đậu Cứ mín môi rứa là rất xấu O cười tươi duyên dáng vô cùng Cho anh nhìn những hạt răng xinh Anh sẽ đổi ngàn ngày thơi dại Mi sẽ chớp, nghĩa là sắp háy Háy nguýt đi, giận dỗi càng vui Gót chân đưa guốc mộng bồi hồi Anh chợt thấy trân gian quá chật Không ngó anh răng nhìn xuống đất? Đất có chi đẹp đẽ mô nờ Theo nhau từ hôm nớ hôm tê Anh hỏi mãi răng o không nói? Tình câm nín tình cao vời vợi Hay nói ra sợ để giun cười Sợ phố ghen lá đổ mưa rơi Sợ chân bước sai hồi tim đập Cứ khoan khai rồi ta cũng kịp Vạn mùa xuân chờ đón chung quanh Vạn buổi chiều anh vẫn lang thang Vẫn theo o giờ về tan học Từ bốn cửa Đông - Tây - Nam - Bắc Từ bốn mùa Xuân - Hạ - Thu - Đông Theo nhau như con sáo sang sông Như chuồn chuồn có đôi có cặp Chim chìa vôi chuyển cành múa hát Trên hư không ve cười mùa hè O có nghe suốt dọc đường về Sỏi đá gọi tên người yêu dấu ! Hoa tầm xuân tìm hoang bờ dậu Lòng anh buồn chi lạ rứa ghê Nón nghiêng vành nắng chết đê mê Anh mê sảng theo chiều tắt chậm Chiều đang say vì tình ngấm Hai hàng cây thương nhớ thương ai? Chiều ni về chắc anh muốn bệnh Thuyền xuôi dòng ngẩn ngơ những bến Anh như là phố đứng trong mưa Anh như là quế nhớ trầm xưa Sợ một mai không qua mất bóng Một mai rồi tháng năm sẽ lớn O nguội quên những sáng trời hồng O sẽ quên có một người mong Một kẻ đứng dọc đường trông đợi Còn nhớ chi ngôi trường con gái Lớp học sầu ô cửa giờ chơi Cặp sách quăng mô đó mất rồi Vì o bận tay bồng tay bế Chuyện hôm nay sẽ thành chuyện kể Những lúc chiều đem nắng sang sông O buâng khuâng nhè nhẹ hỏi lòng Mình nhớ ai mà buồn chi lạ? Chim vô cánh nắng phai rồi đó Về đi thôi o nớ chiều rồi Ngó lắm chi mấy trắng xa xôi Mắt buồn quá chao ôi là tội. Tay Ngà Nguyễn Nhược Pháp Đêm nay chờ giăng mọc Ngồi thẩn thơ trong vườn, Quanh hoa lá róc rách Như đua bắt làn hương Ta ngồi bên tảng đá Mơ lều chiều ngày xưa, Mơ quan Ngé, quan Thám Đi có cờ lọng đưa. Rồi bao nàng yểu điệu Ngấp nghé bay trên lầu; Vừa leng keng tiếng ngựa, Lẹ gót tiên gieo cầu. Tay vơ cầu ngủ sắc Má quan Nghè hây hây Quân hầu reo chuyển đất, Tung cán lọng vừa quay. Trên lầu mấy thị nữ Cùng nhau rúc rích cười "Thưa cô đừng thẹn nữa Quan Nghè trông lên rồi ". Cúi đầu nàng tha thướt Yêu kiều như mây qua Mắt xanh nhìn man mác, Mỉn cười vẽ cành hoa Ta còn đang luyến mộng, Yêu bóng người vẩn vơ Tay ngà ai phủ trán? - Hiu hắt ánh giăng mờ.... Học Sinh Huy Cận Gió thổi trường chiều chủ nhật - Ôi! Thời thơ bé tuổi mười lăm Nắng hoe rải nhặt hoa trên đất, Đời dịu vừa như nguyệt trước rằm. Bốn vách nghiêm trang tiếng đọc bài, Đầu xanh dăm chục, nét văn khôi Chiều xuân chim sẻ vô trong lớp Ông giáo trông lên : chúng bạn cười. Lén mắt thầy, xem lại bức thư Của người cô họ, chú hiền từ Bàn tay vơ vẩn đưa trang sách, Mộng tưởng phiêu lưu bức điạ đồ. Đôi guốc năm hiên kéo bốn mùa Tiền nhà ít gửi, biết chi mua! Áo dài cọ mãi đôi tay rách, Gương lược thăm hoài tóc ngắn thưa. Chủ nhật nhiều khi chán nản ghê Xung xăng sân bóng chạy tứ bề. Bên vườn ông đốc dăm hoa nở Đêm tới mau mau hái trộn về. Lên gác yên tâm nghĩ sự đời, Hương nồng quanh gối vẩn vơ chơi Giường bên cửa sổ, cây đưa mát, Không chịu mùng che để ngó trời. Họ sống bình yêu bước lặng thinh, Không nghe hoa bướm gọi bên mình. Hững hờ đi giữa hương yêu mến Chân bước chưa đi rộn ái tình. Vậy đó bỗng nhiên mà họ lớn, Tuổi hai mươi đến, có ai ngờ! Một hôm trận gió tình yêu lại Đứng ngẩn trông vời áo tiểu thơ. Áo Trắng Huy Cận Áo trắng đơn sơ mộng trắng trong Hôm xưa em đến mắt như lòng Nở bừng ánh sáng - Em đi đến Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng Em đẹp bàn tay ngón thon thon Em duyên đôi má nắng hoe tròn Em lùa gió biếc vào trong tóc Thổi lại phòng anh cả núi non Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời Hồn em anh thở ở trong hơi Nắng thơ dệt sáng trên tà áo Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài Đôi lứa thần tiên suốt một ngày Em ban hạnh phúc chứa đầy tay Dịu dàng áo trắng trong như suối Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay. Tựu Trường Nguyễn Bính Những nàng thiếu nữ sông Hương Da thơm má phấn môi hường lá son Tựu trường san sát chân thon Lao xao nón mới màu sơn sáng ngời Gió thu cứ mãi trêu người Đôi thân áo mỏng tơi bời bay lên Dịu dàng đôi ngón tay tiên Giữ hờ mép áo làm duyên qua đường. Lưu Học Sinh Xuân Diệu Một tiếng cò qua trong gió mau Đưa hồn nhớ cảnh đã phai màu Từ năm giống ái vừa gieo hạt Cho đến bây giờ mộng chín sau. Khi ấy lòng xanh mới đón tình Rảo trường ngăn ngữ kín vườn xinh Chàng trai nhỏ nhẹ, tôi khi ấy Đi giữa thiên nhiên để kiếm mình Lá như con mắt cụm mây nhìn Trái tựa hình tim, chim hót xin Gió ấy đầu hoa ngang ngửa thắm! Nhị vàng hoa cạnh liếc hoa bên Đôi khi ngày nhạt, tiếng chim qua Xui ngước đều lên để nhỡ xa Cánh mất còn lưu đường rẽ trắng Khi buồn quan ải, rợn làn da. Ai trả cho tôi những mộng đầu Người con gái nhỏ áo sai bâu Đoạn tình thứ nhất sương bao ấp Hoa cỏ đưa thơ, lá bắt cầu? Trong tiếng cò nay vương nắng xưa Thu sang chim trắng vội bay ngừa Cổ dài rẽ biếc kêu vô định Trở lại bên lòng sợi gió thưa.